Muốn không lạc đường thì phải vạch ra một con đường đi cho rõ ràng, minh bạch, sáng sủa với đầy đủ các yếu tố để giúp người, mà giúp người tức giúp cho đạo và cho đất nước quê hương.
Bất cứ công việc gì mà không giúp ích được cho con người thì việc đó sẽ hoàn toàn vô ích vì không giúp được cho đạo lẫn đất nước. Vì thế ta phải cần suy nghiệm sao cho thấu đáo, sâu sắc, trong sự tĩnh lặng của chiều sâu tâm hồn và cả khối óc của mình. Nhưng trước nhất, con đường đó phải giúp mình trước. Nếu không giúp mình được thì cũng không giúp được ai.
Cần tự đặt câu hỏi: Mình thật sự có thương yêu con người không? Hay vẫn còn nhân ngã? Mình có thật sự có tâm bình đẳng chưa? Hay vẫn còn sự chọn lựa, so sánh, phân biệt? Mình có thật sự sáng suốt và tự tin để theo đuổi con đường mình đi, công việc mình làm chưa? Hay vẫn còn bị ảnh hưởng của người khác, hay hoàn cảnh ngoại lai?
Muốn tự tin, muốn độc lập phải làm sao?
Trước nhất là mở rộng tai, mắt, mũi, óc để nhìn, lắng nghe, và học hỏi những điều chưa biết hay biết chút ít. Bất cứ ai muốn tự giúp mình hay giúp người đều phải học.
Học ai?
Học ở những người có con đường muốn giúp, muốn đóng góp cho con người, cho đạo và cho đất nước, nhân sanh.
Ta cần học về cuộc đời của họ, kinh nghiệm của họ, khi ra đi thì vì sao ra đi, khi trở lại vì sao trở lại, và nhất là khi trở lại thì phải làm gì trong kiếp hiện tại để tránh những thất bại của quá khứ.
Mỗi một kiếp người có một hoàn cảnh tùy theo dấu mốc của mỗi thời gian. Trong hiện kiếp mọi sự việc từ con người cho đến thời thế, hoàn cảnh, thế giới đều khác. Vì thế khi mang thân phận con người để học hỏi, phục vụ, ta cần học kinh nghiệm của quá khứ để vun bồi cho kiếp hiện tại, ngoài sự học hỏi về con người và môi trường sống để từ đó ta có cái nhìn chính xác hơn về thế giới tương lai ngõ hầu có thể tiên đoán một cách chính xác hơn nhằm giúp con người một con đường sáng để thế hệ tương lai có thể tránh xa vấp ngã, mà lại có một cuộc sống hoàn mỹ hơn, hòa bình hơn.
Ta cần nhất là sự bình tâm, không thắc mắc hay vấn vương đối với các việc làm đã qua. Điều quan trọng nhất là mở rộng tầm nhìn ra thế giới đại đồng. Cần kiên nhẫn tiến bước. Thế hệ ta rồi cũng đi qua, nhưng trước khi đi ta cần đóng góp lại một khối tư tưởng làm nền tảng cho hậu sinh.
Nguồn: Hoằng Pháp