ĐẠO PHẬT CHỦ TRƯƠNG XUẤT GIA ĐỂ LÀM GÌ?
THỰC TẾ NGƯỜI ĐỜI MUỐN XUẤT GIA ĐỂ LÀM GÌ?
“Nhân đây, chúng ta cũng xem thử Phật Giáo có chủ trương che đậy những thói hư tật xấu của những cá nhân đã lợi dụng Giáo hội thanh tịnh với mục đích “mê hoặc” quần chúng hay không? Chắc chắn là không, bởi vì đạo Phật lấy con người làm trung tâm điểm, đã là con người thì phải có tốt có xấu là một chuyện tất nhiên. Điều quan trọng là, Phật Giáo luôn luôn khuyến khích sự nỗ lực tu tập của mỗi người để loại bỏ cái xấu và từ đó mỗi người phải tự hoàn thiện nhân cách của chính mình vậy.
Câu chuyện sau đây trong kinh Na Tiên vấn đáp (Milindapànha) sẽ cho chúng ta thấy đạo Phật hoàn toàn minh bạch trong việc đánh giá về tập thể tăng đoàn của chính mình:
“Sau buổi cúng dường trọng thể, đức vua thỉnh tất cả tỳ kheo tăng về chùa an nghỉ, chỉ xin lưu lại 10 vị. Cùng với đại đức Na Tiên dự buổi Pháp đàm.
Đức vua thỉnh đại đức Na Tiên cùng 10 vị tỳ kheo ngồi cao phía trên, Ngài ngồi bên dưới cùng với quần thần, rồi bạch:
– Thưa, Trẫm đã sẵn sàng rồi.
– Tâu, bần Tăng đã sẵn sàng rồi, Đại Vương hãy tùy nghi.
– Thế thì Trẫm xin hỏi: Sống đời xuất gia có gì là lợi ích? Có gì là cao thượng?
– Tâu Đại Vương! Người sống đời xuất gia thành tựu được 4 lợi ích lớn:
Thứ nhất là không còn sầu khổ, khi ngũ uẩn sanh, hay gọi là “khổ sanh”.
Thứ hai, không còn sầu khổ khi ngũ uẩn héo mòn tiều tụy, hay gọi là “khổ già”.
Thứ ba, không còn sầu khổ khi ngũ uẩn đau đớn, nhức nhối, khó chịu, hay gọi là “khổ bệnh”.
Thứ tư, không còn sầu khổ, khi ngũ uẩn tàn hoại, diệt mất, hay còn gọi là “khổ chết”.
Sự thay đổi, biến hoại, tiêu diệt của ngũ uẩn từ sanh, lão, bệnh đến tử – người xuất gia hằng suy niệm, hằng quán tưởng nên sẽ thoát khỏi sầu bi, khổ, ưu, não chi phối – là những lợi ích thù thắng đấy, tâu Đại Vương.
– Đúng thế! Quả thật là lợi ích to lớn giữa cõi nhân sinh này. Còn có cái gì gọi là cao thượng, thật sự cao thượng của người xuất gia nữa, thưa Đại Đức?
– Thưa, khi người xuất gia không bị sanh, lão, bệnh, tử của ngũ uẩn ma vương ấy chi phối nữa, vị ấy thân chứng một trạng thái quân bình tuyệt hảo, hạnh phúc tuyệt hảo, vượt cao, vượt trên tất cả hạnh phúc của trần thế, siêu việt ý niệm, ngôn ngữ; cái ấy giả danh là Niết Bàn; nơi không còn sanh tử, khổ đau và phiền não nữa! Đấy là sự cao thượng trên tất cả mọi sự cao thượng, tâu Đại Vương!
Đức vua rất hoan hỉ hỏi tiếp:
– Tất cả Sa Môn đều có nguyện vọng như thế sao?
– Tâu Đại Vương! Cứu cánh Sa Môn hạnh thì như thế, nhưng trong Tăng Lữ hiện nay có 7 hạng người xuất gia vì lý do khác nhau:
1 – Có người xuất gia vì muốn trốn luật Vua, phép nước.
2 – Có người xuất gia là để được thân cận với giới quyền quý cao sang.
3 – Có người xuất gia là mong được quyền hành trong một ngôi chùa hay lãnh đạo Tăng lữ, đồ chúng.
4 – Có người xuất gia vì thất nghiệp, muốn kiếm miếng cơm manh áo.
5 – Có người xuất gia vì cô thế, cô thân, trốn kẻ thù nghịch.
6 – Có người xuất gia vì mang công mắc nợ.
7 – Có người xuất gia vì sự sanh tử luân hồi, muốn chấm dứt khổ đau phiền não.
Thấy Đại Đức Na Tiên trả lời đâu đó rõ ràng, minh bạch, lại tự nhiên như hít thở khí trời; Đức Vua phục lắm, thử ướm hỏi:
– Vậy chắc Đại Đức vì mục đích cao thượng của hạng người thứ 7 mà xuất gia làm Sa Môn?
Đại Đức Na Tiên mỉm cười gật đầu:
– Thưa, không phải thế! Bần Tăng rời khỏi gia đình lúc 7 tuổi, còn rất nhỏ thì nào biết được gì! Sau dần lớn lên, nhờ Thầy Tổ, nhờ các vị trưởng lão dày công giáo hóa, trí óc mới khai mở được chút ít. Hiện giờ có thể nói rằng, Bần Tăng xuất gia là cốt để diệt khổ, đấy không còn là lời nói dối nữa!
Đức Vua Mi-lan-đà nghe cách trả lời, cách nói đầy khiêm tốn của Đại Đức Na Tiên, ngài kính trọng quá, quỳ xuống vập đầu nói lớn:
– Ôi! Lành thay! Cao quý thay!”
(trích ĐƯỜNG VỀ NÚI CŨ CHÙA XƯA- THÍCH PHƯỚC AN)