Thời gian trắng toát, tiếng đồng hồ treo trên đầu giường như viên sỏi lăn long lóc giữa đêm khuya tĩnh mịch. Có đôi lúc mình cảm nhận một điều rất lạ, là, mình như chưa hề hiện diện ở nơi chốn này. Mọi thứ đều xa lạ, lòng bỗng dửng dưng…
Viên sỏi lăn mãi, tiếng vọng loãng dần rơi tõm vào hư không, im bặt. Đêm trả lại đêm một màu tang trắng toát…
2.
Nhớ lại buổi chiều hôm nào khi nhận được tin nhắn: “Anh Khuê, bố của Hạnh và Phúc vừa mất,” mình đặt điện thoại nhẹ xuống mặt bàn, ngồi lặng! Chợt thấy thương Anh và nhớ đến hai em.
Từ bao lâu, mình vẫn ở đây mà cứ như người đã líu ríu đi xa, lẫn khuất bên dòng thác lũ thời gian mỗi lúc thêm thâm thủng với bao bận giật mình nghe tin về sự hao hụt của những người thân, quen! Bóng dáng tử sinh luôn luôn là hình ảnh phản diện chập chờn cho chính mình, đâu phải chỉ riêng của bằng hữu. ‘ Buổi sáng đứng trước gương soi, hôm nay đã khác hình hài tối qua.
3.
Mình nhớ là anh Ngô Mạnh Thu có sáng tác một ca khúc mang tên “Gia tài bạn bè,” mà trong ý nghĩa và bất kỳ trường hợp nào, mỗi ngày cứ… ‘vơi dần đi’. Hôm nay nhớ lại, thấm thía! Người từ đến trước về sau, có khác gì chung mảnh trăng soi.
4.
Tối nay không ngủ được, ra đứng ở lan can nhà ngắm nhìn vầng trăng bạc treo trên đỉnh bạch dương rủ lá, cảm giác bây giờ không phải là nỗi buồn khốc liệt trước mọi sự sống chết mà, ấm ức bởi không khóc nỗi thành lời.
Nhân sinh chung một nỗi buồn thiết tha!
Tháng 01, 2012
* Bạn bè rồi mỗi người xuôi mỗi ngã
từng góc đời vay trả nỗi sầu thương
giờ cũng xưa trưa vắng những con đường
ai cầm giữ sát na tan mặt nguyệt
thơ Ngô Văn Quy